次韵翁士秀病起

一间何阔昔未有,拟遣苍头问安否。
果然示疾毗耶城,静看医方出吾肘。
平生豪气干青云,客疾来侵岂能久。
已知筋力却几杖,复见精神照窗牖。
花时倏忽风雨过,无语酬春愧颜厚。
管城端复束高阁,公不自倡谁为首。
俄惊肆笔出在篇,聊示作家三昧手。
我今方觉疾病婴,岂是同生值阳九。
镜中华发略相似,材具超人定非偶。
公今阔步蹑中朝,顾我一麾方出守。
如何江湖大国楚,笑谓曹郐言地丑。
似矜断木欲青黄,宁有长松生培塿。

注音版

cì yùn wēng shì xiù bìng qǐ次韵翁士秀病起sòng dài宋代céng xié曾协
yī jiān hé kuò xī wèi yǒu.一间何阔昔未有。nǐ qiǎn cāng tóu wèn ān fǒu.拟遣苍头问安否。guǒ rán shì jí pí yé chéng.果然示疾毗耶城。jìng kàn yī fāng chū wú zhǒu.静看医方出吾肘。píng shēng háo qì gàn qīng yún.平生豪气干青云。kè jí lái qīn qǐ néng jiǔ.客疾来侵岂能久。yǐ zhī jīn lì què jǐ zhàng.已知筋力却几杖。fù jiàn jīng shén zhào chuāng yǒu.复见精神照窗牖。huā shí shū hū fēng yǔ guò.花时倏忽风雨过。wú yǔ chóu chūn kuì yán hòu.无语酬春愧颜厚。guǎn chéng duān fù shù gāo gé.管城端复束高阁。gōng bù zì chàng shuí wéi shǒu.公不自倡谁为首。é jīng sì bǐ chū zài piān.俄惊肆笔出在篇。liáo shì zuò jiā sān mèi shǒu.聊示作家三昧手。wǒ jīn fāng jué jí bìng yīng.我今方觉疾病婴。qǐ shì tóng shēng zhí yáng jiǔ.岂是同生值阳九。jìng zhōng huá fà lüè xiāng sì.镜中华发略相似。cái jù chāo rén dìng fēi ǒu.材具超人定非偶。gōng jīn kuò bù niè zhōng cháo.公今阔步蹑中朝。gù wǒ yī huī fāng chū shǒu.顾我一麾方出守。rú hé jiāng hú dà guó chǔ.如何江湖大国楚。xiào wèi cáo kuài yán dì chǒu.笑谓曹郐言地丑。shì jīn duàn mù yù qīng huáng.似矜断木欲青黄。níng yǒu cháng sōng shēng péi lǒu.宁有长松生培塿。

^回到顶部^