满江红

意赋之可也
唐宋诸公,谁道得、梅花亲切。到和靖、先生诗出,古人俱拙。写照乍分清浅水,传神初付黄昏月。尽后来、作者斗尖新,仍重叠。
离不得,春和腊。少不得,烟和雪。更茅檐低亚,竹篱轻折。何事西邻春得入,还如东阁人伤别。总输他、树下作僧来,离言说。||

注音版

mǎn jiāng hóng满江红sòng dài宋代wāng shēn汪莘
yì fù zhī kě yě意赋之可也táng sòng zhū gōng.唐宋诸公。shuí dào dé méi huā qīn qiè.谁道得、梅花亲切。dào hé jìng xiān shēng shī chū.到和靖、先生诗出。gǔ rén jù zhuō.古人俱拙。xiě zhào zhà fēn qīng qiǎn shuǐ.写照乍分清浅水。chuán shén chū fù huáng hūn yuè.传神初付黄昏月。jǐn hòu lái zuò zhě dòu jiān xīn.尽后来、作者斗尖新。réng chóng dié.仍重叠。lí bù dé.离不得。chūn hé là.春和腊。shǎo bu dé.少不得。yān hé xuě.烟和雪。gèng máo yán dī yà.更茅檐低亚。zhú lí qīng zhé.竹篱轻折。hé shì xī lín chūn dé rù.何事西邻春得入。hái rú dōng gé rén shāng bié.还如东阁人伤别。zǒng shū tā shù xià zuò sēng lái.总输他、树下作僧来。lí yán shuō.离言说。||

^回到顶部^