食煮菜简吕居仁
【宋代】
韩驹
晓谒吕公子,解带浮屠宫。留我具朝餐,唤奴求晚菘。
洗箸点盐豉,鸣刀芼姜葱。俄顷香馥坐,雨声传鼎中。
方观翠浪涌,忽变黄云浓。争贪歙钵暖,不觉定碗空。
忆登金山顶,僧饭与此同。还家不能学,永费烹调功。
硬恐动牙颊,冷愁伤肺胸。君独得其妙,堪持饷衰翁。
异时闻豪气,爱客行庖丰。殷勤故煮菜,知我林下风。
人生各有道,旨蓄用禦冬。今我无所营,枵腹何由充。
岂惟台无馈,菜把尚不蒙。念当勤致此,亦足慰途穷。
注音版
shí zhǔ cài jiǎn lǚ jū rén食煮菜简吕居仁sòng dài宋代hán jū韩驹
xiǎo yè lǚ gōng zǐ.晓谒吕公子。jiě dài fú tú gōng.解带浮屠宫。liú wǒ jù cháo cān.留我具朝餐。huàn nú qiú wǎn sōng.唤奴求晚菘。xǐ zhù diǎn yán shì.洗箸点盐豉。míng dāo mào jiāng cōng.鸣刀芼姜葱。é qǐng xiāng fù zuò.俄顷香馥坐。yǔ shēng chuán dǐng zhōng.雨声传鼎中。fāng guān cuì làng yǒng.方观翠浪涌。hū biàn huáng yún nóng.忽变黄云浓。zhēng tān shè bō nuǎn.争贪歙钵暖。bù jué dìng wǎn kōng.不觉定碗空。yì dēng jīn shān dǐng.忆登金山顶。sēng fàn yǔ cǐ tóng.僧饭与此同。huán jiā bù néng xué.还家不能学。yǒng fèi pēng tiáo gōng.永费烹调功。yìng kǒng dòng yá jiá.硬恐动牙颊。lěng chóu shāng fèi xiōng.冷愁伤肺胸。jūn dú de qí miào.君独得其妙。kān chí xiǎng shuāi wēng.堪持饷衰翁。yì shí wén háo qì.异时闻豪气。ài kè xíng páo fēng.爱客行庖丰。yīn qín gù zhǔ cài.殷勤故煮菜。zhī wǒ lín xià fēng.知我林下风。rén shēng gè yǒu dào.人生各有道。zhǐ xù yòng yù dōng.旨蓄用禦冬。jīn wǒ wú suǒ yíng.今我无所营。xiāo fù hé yóu chōng.枵腹何由充。qǐ wéi tái wú kuì.岂惟台无馈。cài bǎ shàng bù méng.菜把尚不蒙。niàn dāng qín zhì cǐ.念当勤致此。yì zú wèi tú qióng.亦足慰途穷。