食笋

早笋自香美,欲食不得尝。
晚笋已恶臭,顿顿充庖浆。
蔬食苦不继,且复几其良。
陋巷有佳人,箪瓢不充肠。
其人久已死,至今有耿光。
所以天下士,贫者惟其常。
得失固了然,是非何较量。
大烹幸列鼎,嗟尔其勉强。

注音版

shí sǔn食笋sòng dài宋代dù zhèng度正
zǎo sǔn zì xiāng měi.早笋自香美。yù shí bù dé cháng.欲食不得尝。wǎn sǔn yǐ è chòu.晚笋已恶臭。dùn dùn chōng páo jiāng.顿顿充庖浆。shū shí kǔ bù jì.蔬食苦不继。qiě fù jǐ qí liáng.且复几其良。lòu xiàng yǒu jiā rén.陋巷有佳人。dān piáo bù chōng cháng.箪瓢不充肠。qí rén jiǔ yǐ sǐ.其人久已死。zhì jīn yǒu gěng guāng.至今有耿光。suǒ yǐ tiān xià shì.所以天下士。pín zhě wéi qí cháng.贫者惟其常。dé shī gù liǎo rán.得失固了然。shì fēi hé jiào liàng.是非何较量。dà pēng xìng liè dǐng.大烹幸列鼎。jiē ěr qí miǎn qiǎng.嗟尔其勉强。

^回到顶部^