放白鹇篇

故人赠我绿绮琴,兼致白鹇鸟。琴是峄山桐,鸟出吴溪中。
我心松石清霞里,弄此幽弦不能已。我心河海白云垂,
怜此珍禽空自知。著书晚下麒麟阁,幼稚骄痴候门乐。
乃言物性不可违,白鹇愁慕刷毛衣。玉徽闭匣留为念,
六翮开笼任尔飞。

注音版

fàng bái xián piān放白鹇篇táng dài唐代sòng zhī wèn宋之问
gù rén zèng wǒ lǜ qǐ qín.故人赠我绿绮琴。jiān zhì bái xián niǎo.兼致白鹇鸟。qín shì yì shān tóng.琴是峄山桐。niǎo chū wú xī zhōng.鸟出吴溪中。wǒ xīn sōng shí qīng xiá lǐ.我心松石清霞里。nòng cǐ yōu xián bù néng yǐ.弄此幽弦不能已。wǒ xīn hé hǎi bái yún chuí.我心河海白云垂。lián cǐ zhēn qín kōng zì zhī.怜此珍禽空自知。zhù shū wǎn xià qí lín gé.著书晚下麒麟阁。yòu zhì jiāo chī hòu mén lè.幼稚骄痴候门乐。nǎi yán wù xìng bù kě wéi.乃言物性不可违。bái xián chóu mù shuā máo yī.白鹇愁慕刷毛衣。yù huī bì xiá liú wèi niàn.玉徽闭匣留为念。liù hé kāi lóng rèn ěr fēi.六翮开笼任尔飞。

^回到顶部^