汤梅山为道士归吴还山赋一诗以饶

三年独向孤山住,应为梅花滞水演。
沧海鹤归空有语,荒城草长又逢春。
芝田火暖凡砂熟,松峰花香白醣新。
安得与君俱隐去,烟萝深处著闲身。

注音版

tāng méi shān wèi dào shì guī wú hái shān fù yī shī yǐ ráo汤梅山为道士归吴还山赋一诗以饶sòng dài宋代chén shēn陈深
sān nián dú xiàng gū shān zhù.三年独向孤山住。yīng wèi méi huā zhì shuǐ yǎn.应为梅花滞水演。cāng hǎi hè guī kōng yǒu yǔ.沧海鹤归空有语。huāng chéng cǎo zhǎng yòu féng chūn.荒城草长又逢春。zhī tián huǒ nuǎn fán shā shú.芝田火暖凡砂熟。sōng fēng huā xiāng bái táng xīn.松峰花香白醣新。ān dé yǔ jūn jù yǐn qù.安得与君俱隐去。yān luó shēn chù zhe xián shēn.烟萝深处著闲身。

^回到顶部^